*Author: NewS Bum
*Disclamer: Tất cả những gì trong
fic đều là của au, mọi việc trong fic do con au này nắm giữ, còn ngoài đời thì
au không có quyền quyết định. Viết fic nhằm mục đích thể hiện tình yêu của au
dành cho họ.
*Ratting: T (just T)
*Category: General, Sad, HE
*Warning: ai không thích fanfic,
không thích couple này, anti họ xin click back.
*Note: - Không khuyến những ai
đang có tâm trạng vui vẻ đọc shot nì, nhưng đọc thì cũng chả sao.
- Đem fic đi thì hãy pm với mình và
giữ nguyên “author: NewS Bum” nhá.
*Startus: Completed
*Sumary: *tóm tắt rồi còn gì
vui nữa đâu*
Enjoy~~
Ngày nắng mang anh đến thật nhẹ
nhàng. Anh nhẹ nhàng như nắng ban mai và đôi lúc mãnh liệt như nắng
ngắt của buổi trưa...rồi lại tiếp tục êm đềm như hoàng hôn. Em yêu anh
cũng vì thế. Anh luôn quan tâm, chăm sóc em từng chút một. Đôi khi em
nghĩ rằng anh hiểu em hơn cả hiểu chinh bản thân mình...
Tình yêu đôi ta thật đẹp và
hạnh phúc ở lứa tuổi đôi mươi vào đời. Nó ngọt ngào như mật ong và
anh chính là chú ong tạo ra thứ mật ngọt quyến rũ con gấu tham ăn như
em.
Tình yêu đôi ta đơn giản, không
quá cầu kì, không quá lộng lẫy, chỉ anh và em bên nhau nồng ấm...
Tình yêu đã kết nối trái tim em
và anh là một, không thể tách rời... Tình yêu là định mệnh để ta là
của nhau...
Nhưng có lẽ duyên số đôi ta trắc
trở không thuận ý trời, nên Người đã mang anh đi, mang anh đi vào ngày
nắng chói chang. tại sao Người làm vậy, tại sao số phận trớ trêu
khiến anh mãi mãi rời xa em? Tại sao không đễ em được là vợ của anh
dù là một chút một chút thôi? Tại sao....????
Em hận ngày nắng
Em ghét ngày nắng
Và em cũng ghét anh....
Sao anh lại giấu? Sao anh lại
không chia sẻ cùng em? Anh không yêu em sao? Anh không thương em nữ sao? Hay
anh chỉ muốn đàu giỡn với em?
Anh yêu em, anh thương em, anh đối
với em là thật lòng. Nhưng chỉ vì yêu em quá nhiều, nhiều đến mức
không còn gì để yêu nên anh mới không dám nói. Anh sợ em sẽ đau, sẽ
khóc và em sẽ hối thúc lễ cưới mau đến thật sớm. Em thừa biết
là em đau, anh đau hơn trăm nghìn lần, là em khóc, anh sẽ trở nên yếu
đuối hơn, là em muốn làm vợ anh thật sớm, anh sao nỡ để em trở thành
góa phụ.
Xin em! Hãy để cho anh ích kỉ,
ích kỉ một lần thôi. Hãy để mối duyên nghiệt ngã này kết thúc ở
đây thôi. Hãy để anh được gặp em ở kiếp sau và ta sẽ mở cuộc tình
duyên mới, tốt hơn thế này...
.
.
.
Ngày vẫn trôi, vẫn có mưa, vẫn
có nắng... Hôm nay em trở về nơi mà lần đầu tiên ta đã gặp nhau. Nơi
mà chàng trai ngoại quốc đi du lịch lạc đường, nơi mà một cô bé đang
ngồi dang dở với những bức ảnh của mình... Hôm nay trời không nắng
anh à! Phải rồi, đang là tháng mưa mà. Hàng cây lớn hơn trước, hàng
hoa bỉ ngạn đỏ thắm hơn trước, mái hiên cũ hơn....
Mưa cứ mãi rơi cho đến khi một
chàng trai chạy đến trú mưa.
- "Xin lỗi cậu không phiền
chứ?"
- "Oh, anh cứ tự nhiên."
Ngước nhìn anh ta... "Giống
quá, thật sự rất giống anh. Màu tóc của nắng, sóng mũi cao, lẫn
giọng nói cũng giống anh"
-"Mặt tôi dính gì sao?"
- Anh ta cất tiếng.
- "À không, chỉ là nhìn anh
giống với người quen của tôi thôi. Anh là người nước ngoài à?"
- "Vâng, tôi đang du lịch
bụi, nhưng lạc dường mất rồi!"
- "Anh bao nhiêu tuổi
rồi?"
- "Tôi 26 rồi"
- "Thế à, bằng tuổi tôi,
tên tôi là Choi Soo Young, nhiếp ảnh gia, còn anh?"
- "Kevin Wu"
Chợt cơn mưa tạnh hẳn, mây bay đi
để ánh nắng soi rọi. Cầu vồng cũng hội tụ... Anh biết không, em nghĩ
lần này ngày nắng sẽ trọn vẹn không lưng chừng nữa đâu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét