Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

[Series Drabble] [K] At the moment. You and I [ Sooyoung - Kris - Luhan - Onew - Key]

Part 3 - Mini love - OnSoo




Sooyoung's  POV

Tôi là một cô ngốc lúc nào cũng mơ mộng, những thiên đường chỉ có tôi và cậu ấy - Lee Jin Ki. Chàng trai hot nhất khối, luôn đừng đầu và rất tuấn tú nữa. Nụ cừoi của cậu ấy là khỏi chê luôn.

- Yah! Choi Soo Young, cậu làm gì thế? Không làm bài tập à?

- Ơ mình xin lỗi, xong ngay đây!

Đấy, đó chính là Jinki,hoàng tử của tôi. Cậu ấy chịu trách nhiệm dạy kèm cho tôi theo lời dặn dò của thầy Jung vì tôi yếu toán lắm. Chúng tôi bắt đầu cũng gần được 3 tháng rồi. Nhìn cậu ấy làm thầy giáo cũng ra trò phết ấy chứ, tương lai có thể sẽ thành giáo viên khó tính đấy!

Loay hoay gần 2 tiếng đồng hồ tôi mới làm xong đống bài tập cậu ấy giao. Bài nào bài nấy khó ơi là khó. Cơ mà cậu ấy đâu rồi?... À phải rồi hồi nảy có bảo là đi mua coffee.

- Xong rồi đó hả? Đưa mình xem nào.... Trời ơi, có phải cậu không đấy Sooyoung? Bài tớ cho đâu có khó lắm đâu mà sao sai gần 40% thế?

- Yah, yah, như vậy tớ cũng đúng hơn một nửa, đạt chỉ tiêu rồi còn gì? Như vậy là quá giỏi rồi. Kỉ lục mới của tớ đó! Cậu không khen mà còn chê bai gì nữa?

- Cứ thế này thì làm sao cậu có thể qua kì thi học kì ngày mai chứ?

- Như thế thì đã làm sao?

- Không nói nhiều, cậu phải làm lại số bài cậu làm sai, nếu làm không đúng thì đừng mong về nhà.

- Cậu nói như thể cậu làm chủ tớ không bằng. Tại sao phải nghe cậu chứ? Mặc kệ tớ đi về.

- Còn cãi lại nữa hả? Ey... Tớ lấy nó làm sao cậu về được đây?

Thế đấy, cộc cằn, khó tính. Phán một câu làm cho mặt mày tôi xanh rờn luôn. Nhưng biết phải làm sao,cậu ấy giữ ví của tôi rồi làm sao về được đây? Nhà thì xa cuốc bộ là điều không thể! Haizz đành phó mặc cho trời định thôi...
...
- Jinki, tớ đói, tụi mình đi ăn gà rán đi nha!

- Không được, bụng đói thì dễ tập trung. Làm tiếp đi.

- Cậu ác độc quá đấy! Nhỡ tớ xỉu thì làm sao?

- Nếu cậu xỉu thật thì...

- Thì sao? Cậu cõng tớ về à?

- Mà làm gì có chuyện đó, con heo háu ăn như cậu thì làm sao mà xỉu được? Nhanh làm đi!

- Tớ không chịu đâu! Tớ đói, tớ muốn ăn, Sooyoung muốn ăn, Sooyoung đói! Cho Sooyoung ăn đi.

- Cậu ồn ào quá đấy. Mới có 7h mà đói gì?

- Youngie đói mà,  Youngie muốn ăn!!!! - tôi nũng nịu như một đứa trẻ và hình như Jinki cũng sắp hạ vọng.

- Lại giở chiêu này ra xài nữa. Nhưng hôm nay không có tác dụng đâu! Làm tiếp đi. Tớ đi đây một lát. Không được đi đâu đó. Tớ quay lại ngay, nghiêm túc mà làm bài đó!

Sao thế chứ? Tại sao lại không có tác dụng? Tại sao? Thường ngày chiêu này có tác dụng lắm mà!!! Wae? WAE?

End Sooyoung's POV
----------
Lát sau Jinki trở lại với hai ly mì và một ít bánh trái. Nhưng, Sooyoung đã ngủ tự lúc nào. Nhẹ nhàng tiến lại gần đặt đò ăn xuống, Jinki lấy chiếc điện thoại chụp lại khoảnh khắc hiếm có này. 'Tách'- tiếng động làm Sooyoung thức giấc.

- Cậu làm gì đấy? Sao lại chụp lén tớ? Đưa đây!

- Không đấy! Nếu cậu chụp được tớ sẽ đưa!

Sooyoung nhón người lên chụp chiếc điện thoại nhưng Jinki đâu dễ để cho Sooyoung đạt được mong muốn. Giơ bên trái rồi lại bên phải, xuống dưới rồi lên trên và...mặt họ đã chạm mặt. 'Thình thịch, thình thịch' . Họ gần đến nổi có thể nghe nhịp đập của trái tim. Chợt Jinki nảy người.

- Cậu nói là đói nên tớ đi lấy cái này, cậu ăn đi! - Jinki lúng túng không  biết phải làm gì.

- Oh, a, à, tớ biết rồi. Cậu cũng ăn đi.  - Sooyoung cũng lúng túng không kém.

Không khí vốn đã ngại ngùng rồi mà lại thêm ngại ngùng hơn khi Sooyoung và Jinki tình cờ lấy cùng một lon nước. Jinki rụt tay.

- Cậu uống đi, tớ uống lon khác.

- Oh...
----------
7h35' Giây phút ngại ngùng cũng qua, bây giờ họ trở lại với nhiệm vụ của mình.

- Jinki!

- Hm? Chỗ nào không hiểu? - Jinki trả lời nhưng vẫn cắm mắt vào cuốn sách.

- Lấy chỗ này xong rồi làm sao nữa?

- Chỗ nào?

- Đây...

Lại một lần nữa, họ tình cờ quay mặt cùng một lúc như có hẹn trước. Nhưng lần này một bộ phận trên mặt của họ vô tình chạm vào nhau. Cả Sooyoung và Jinki đều trợn to mắt. 1s 5s 15s... Chợt chuông điện thoại reo. Định hình và trở về, Sooyoung trượt tay.

- Vâng umma con về ngay ạ!
.
.
Trước cửa nhà Sooyoung.

- Cám ơn cậu nhé, về cẩn thận!

- Um.. Ngủ ngon.

- Cậu cũng ngủ ngon!

Bước chân đến cổng nhưng Sooyoung quay lại và đặt lên má Jinki một nụ hôn thật nhẹ nhàng rồi chạy nhanh vào nhà bỏ lại một chàng trai ngây ngô...

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

[Series Drabble] [K] At the moment. You and I [ Sooyoung - Kris - Luhan - Onew - Key]

Part 2 - Thank you - SooHan








A/N:  Fic lấy ý tưởng từ câu chuyện ngắn: ' Niềm tin hai mươi ngàn đồng' trong quyển Mỗi người là một kho tàng của Mai Phương Uyên. Nên đọc có thấy giống cũng đừng trách.
Xưng hô trong fic thế này: Mình và Bạn (xài kính ngữ); Cậu và Tớ (không xài kính ngữ).



Đó là một buổi trưa đầy nắng. Sooyoung trên đường từ siêu thị về nhà và đang đứng dưới cột đèn giao thông chờ đèn xanh để sang đường. Mồ hôi chảy nhồn nhột dau lưng áo. Nó nhấp nhỏm, đợi đèn chuyển màu rồi đi.

" Này, bạn gì ơi..."

Có tiếng gọi làm nó phải quay đầu lại. Đối diện nó là một cậu trai. Ba lô xanh, áo màu be, quần sẫm màu. Trông cậu ta có vẻ lúng túng.

" Mình nhờ bạn cái này một chút được không?"

" Ừ..."

Nó đáp lại, tự hỏi vì sao mà cậu ta lại túng lúng đến thế. Một lúc lâu cậu trai mới nói được thật rành rọt.

" Mình đi dạy thêm gần đây mà mình lại quên mang theo ví. Bạn có thể...cho mình mượn một ít tiền để đi xe bus không?

Thì ra chuyện là vậy. Xem kìa, cái kiểu kia mà không có xu nào trong túi thì hơi vô lí. Nó nghiêng đầu quan sát cậu trai kia, những giọt mồ hôi chảy hai vầng thái dương rồi nó nhẹ nhàng rút ví ra và hỏi.

" Bạn về đâu? Đi tuyến nào?"

" Mình đến Happy Coffee làm thêm, tuyến 102 bạn ạ!"

Trong ví nó chỉ còn đúng một tờ một nghìn won.  Nó ngần ngại, rồi quả quyết đưa cho cậu ta.

" Đây, bạn cầm lấy đi. Đi đường cẩn thận nhé"

Cậu trai mỉm cười, định đi, bỗng quay lại.

" À, mình là Luhan, còn bạn?"

" Sooyoung."

" Vậy khi nào Sooyoung rãnh thì đến Happy Coffee nhé!"

" Để bạn trả nợ mình à?"

" Ừ thì... Để mình mời cậu cà phê, mượn tiền con gái thế này ngại quá!"

Nó nhoẻn miệng cười và gật đầu. Xe bus đến và cậu trai tên Luhan đó rời đi. Ngồi lên xe rồi mà cậu ta vẫn còn vẫy tay chào nó.
.
.
.
Hai ngày sau, nó có việc và đi ngang tiệm cà phê đó. Chợt nhớ đến chuyện lần trước nó đứng ở ngoài và lưỡng lự không biết có nên vào hay không. Nhìn qua khung cửa kính nó thấy cậu ta. Trong bộ đồng phục màu nâu làm nổi bật làn da trắng, thật đẹp và vô thức nó đứng đó ngắm cậu trai một lúc lâu. Rồi chợt ánh mắt của nó và cậu chạm nhau, nó mở to mắt quay mặt đi chỗ khác. Về phần cậu trai, thấy nó liền chạy ra ngoài.

" Sooyoung đến rồi sao không vào trong?"

" À, mình..."

Chưa để nó nói hết câu thì cậu ta nắm tay nó kéo vào trong.

" Đợi mình xíu nhé, sẽ có cà phê ngay thôi"

Cậu ta nói và lại mỉm cười. Nó ngồi ở một góc khá đẹp, đảo mắt nó nhìn xung quanh, cách bày trí thật là dễ thương cuốn nó vào.

" Của bạn đây! Mình tưởng bạn không đến luôn ấy chứ."

" Oh, thật ra mình cũng quên mất. Hôm nay có việc đi ngang qua đây mình mới nhớ đấy, thế này có làm phiền bạn làm việc không?"

" Không sao đâu, bạn cứ thoải mái đi."

Cậu trai nói và lại cười. Bây giờ nó mới để ý rằng khi cậu ta cười nhìn rất đẹp. Và rồi thịch một cái, tim nó hẫng một nhịp.

" Bạn làm ở đây lâu chưa?"

Câu nói vụng về để bắt đầu câu chuyện nhưng đủ để câu chuyện dài ngoằn của nó bắt đầu.

Vài tuần sau nó và cậu thân nhau.

Vài tháng sau nó và cậu đi đâu cũng dính lấy nhau.

Vài năm sau nó và cậu hưởng tuần trăng mật ngọt ngào bên nhau.
.
.
.

"Cám ơn nhé người thanh niên lạ mặt. Cám ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tớ."
.
.
.
Trên bãi biển Bali lãng mạn vô vàn... Nó tựa đầu vào vai cậu ngắm cảnh hoàng hôn.

- Hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì thì phải!

- Chuyện gì vậy?

- Một nghìn won, anh chưa trả em một nghìn won...

- Chẳng phải anh trả bằng ly cà phê rồi sao?

- Nè ly đó có 800 thôi nha!! Trả em 200!!

- What??????







Chờ đó part sau sẽ lãng mạn hơn ~~~~~~

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

[Series Drabble] [K] At the moment. You and I [ Sooyoung - Kris - Luhan - Onew - Key]

Part 1 - It's you - SooKris



Một sáng thu, tôi đến chở cô ấy đi học. Chúng tôi học chung cũng ba năm cấp ba rồi.

- Hôm nay cậu làm tớ cảm thấy lạ đấy nhé!

-  Ý cậu nói vậy là sao?

Tôi vừa cười vừa nói.

- Là thường ngày khi tớ đên chở cậu đi học, ngồi đằng sau cậu nói chuyện ríu rít. Thế mà...

- Thế mà hôm nay tớ im lặng quá chứ gì?

Tôi im lặng và cô ấy cũng im lặng đến khi tới trường. Tôi biết không bao giờ cô ấy như vậy, có lẽ vì một chuyện gì đó nhưng tôi chưa dám hỏi.

Nhiệm vụ của tôi là đưa cô ấy đi và về nhà hằng ngày. Chúng tôi thân nhau từ hồi năm đầu, nhiều lúc mấy đứa bạn hiểu lầm tôi và cô ấy đang hẹn hò và những lúc như thế cô ấy hét to rằng: 'Này, chúng tớ chỉ là bạn thân thôi! Các cậu có ghen tị đến đâu cũng không cần nói quá lên như vậy.'. Trông cô ấy hung dữ thế nhưng lại rất đáng yêu nhá. Chắc cũng vì lí do đó mà tôi đã yêu cô ấy tự lúc nào. Nhưng chuyện gì tới thì nó cũng tới.

- Kevin à!

Đang chăm chú cho bức tranh tuyệt đẹp của mình, tôi nghe như tiếng ai đó gọi mình.

- Có chuyện gì thế, Sica?

- Cậu có thể dạy tớ vẽ được không? Tớ muốn tham gia câu lạc bộ nhưng trình vẽ của tớ chưa chuẩn cho lắm.

- Được thôi, cậu ngồi vào đây! Đầu tiên tập vẽ về tượng trước nhá.... Umm sai rồi, phác thảo thế này sẽ dễ hơn.

- Yah, Rồng con cậu rãnh không ra... Chắc cậu không rãnh rồi, hai người cứ tiếp tục đi, tớ không làm phiền.

Thoáng thấy gương mặt cô ấy trĩu xuống khi bắt gặp tôi đang cầm tay Sica, cô ấy làm sao vậy? Chẳng lẽ là do tôi? Không đời nào, cô ấy làm sao buồn vì tôi được, chúng tôi chỉ là bạn thân thôi mà.

2 tuần sau....

Thế là tôi nhận dạy vẽ thêm cho Sica, đương nhiên chuyện gặp nhau thường xuyên hơn một chút cũng là bình thường và có vẻ như điều đó làm cho Sooyoung không được vui cho lắm. Cô ấy bắt đầu lãng tránh tôi, cô ấy không cần tôi đến đón đi học mỗi ngày nữa, cô ấy không cần tôi mua nước hoa quả nữa, không ăn trưa cùng tôi, không cười khi thấy tôi, không học nhóm cùng tôi và không gọi tôi là 'Rồng con' nữa. Cô ấy lướt qua tôi như người xa lạ. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ai đó hãy nói cho biết đi...

Sức chịu đựng của tôi cũng có hạn, quyết định gặp cô ấy và hỏi rõ ràng mọi chuyện.

- Cậu kéo tớ lên đây làm gì?

- Sooyoung, cậu sao vậy?

- Cậu quan tâm đến tớ à? Tưởng đâu chỉ lo cho nàng thơ mới thôi chứ.

- Ý cậu là sao? Nàng thơ mới? Ý cậu là Sica?

- Còn ai vào đây nữa, thân thiết đến nỗi cầm tay nhau kia mà..

- Yah, Choi Soo Young cậu bị điên à? Sao lại nghĩ tớ như vậy, chúng tớ chẳng có gì hết! Chỉ là Sica nhờ tớ dạy vẽ cho thôi, không có nàng thơ nàng thiết gì ở đây hết.

- Mặc kệ cậu.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao lại đối xử với tớ như thế chứ?

Tôi không kiềm chế được bản thân mà ép cô ấy vào tường.

- Cậu nói đi, cậu đang ghen đúng không?

- Ghen cái gì chớ? Tớ làm gì mà-

Chưa để cô ấy nói hết câu tôi đã tham lam chiếm lấy bờ môi ấy. Ngọt, môi cô ấy thật ngọt, sau vài giây tận hượng vị ngọt đó tôi tạm tha cho nó... Cô ấy vẫn còn khá sốc khi tôi làm vậy.

- Youngie, tớ thích cậu. Trong trái tớ chỉ có mình cậu thôi, không ai khác có thể thay thế được.... Cậ-u cậu làm bạn gái tớ nhá?

Cô ấy im lặng, tôi cũng im lặng, chúng tôi nhìn nhau kĩ từng chút một.
.
.
.
Và rồi cô ấy nhón người đặt cho tôi một nụ hôn. Thật là ngọt ngào mà!!!
.
.
.
.
Sau đây là một chuyện au biết rds biết Soo biết, chỉ có Kevin là không biết thôi.....kkkkkkkkk

Trước cái hôm mà Sica vào hỏi Kevin....

Tại một cái góc nào đó của cái một quán cà phê nào đó, hai cái đầu một vàng, một đen chụm lại bàn tán lí nhí... ( Au phải cài máy nghe trộm tối tân nhứt để nghe đó!!)

- Sica này, làm thế liệu có được không? Lỡ như cậu ấy không thích mình thì sao? Chuyển sang thích cậu thì sao? - Cái đầu đen lên tiếng.

- Yah, cậu có phải đồ ngốc không vậy? Chơi thân với cậu ấy lâu như vậy mà không nhận ra à? Tớ nhìn một cái là biết ngay cái ánh mắt của Kevin nhìn cậu không bình thường rồi. - Đầu vàng trả lời ngọt xớt.

- Ey..... Lỡ không phải thì sao? Tớ sợ lắm....

- Cái cậu này, sợ gì không biết? Có tớ ở đây mà, có Jung Soo Yeon này ở đây là không sợ gì hết! - Đầu vàng vỗ ngực xưng tên.

- ...

- Yah~~ đừng biểu hiện thế chứ? Cậu tin tớ đi, người trong cuộc không sáng suốt bằng người ngoài cuộc đâu!

- Cũng đúng!! - Đầu đen gật gật - Được rồi, tớ sẽ nghe cậu.

- Thế mới là Choi Soo Young chứ! Thế này nhá, đầu tiên tớ.... Sau đó cậu sẽ thế này.... Rồi sau đó.....

Ha ha thế là biết rồi nhớ... Tội nghiệp bợn Kevin quá đi.

[Series Drabble] [K] At the moment. You and I [ Sooyoung - Kris - Luhan - Onew - Key]



 Ảnh: Google

[Series Drabble] [K] At the moment. You and I [ Sooyoung - Kris - Luhan - Onew - Key]


Author : NewS Bum a.k.a Alex P


Disclamer: Họ đương nhiên không thuộc về au.


Ratting: K


Category: Học đường, lãng mạn, hài hước, sến súa,....


Parings: SooKris, SooHan, OnSoo, SooKey


Startus: completed.


Warning: Ai không thích, anti những con người này xin click back. Đọc xin đừng gây war.


A/N: - Vì quá yêu bọn trẻ nên quăng nó vào đây hết luôn...

- Mang fic đi thì nhớ cre đầy đủ tên author và hú mềnh một tiếng.

- À, nói trước là nó ngắn nhá....




Part 1 - It's you - SooKris

Part 2 - Thank you - SooHan

Part 3 - Mini love - OnSoo

Part 4 - Confession - SooKey