[Oneshot] [K] Only I Didn't Know [ Sooyoung - Kevin Wu]
Author : NewS Bum
Disclamer: Họ thuộc về nhau nhưng trong fic họ thuộc về Au.
Ratting: K
Category: General
Paring: SooKris
Startus: Oneshot
Warning: Ai không thích, anti couple này hãy click back, đừng
gây war. Đây là fic nói lên tâm sự nên thoại không nhiều xin cân nhắc trước khi
đọc.
A/N: - Mới đầu là định viết một cái vui vui nhưng rồi không
biết sao mà lại thành ra thế này... Sao mà chẳng thoát ra được cái u ám này
nhỉ?? Tính là KyuYoung cơ, sau đó suy nghĩ lại và quyết định là SooKris. ^^
- Mọi người hãy thả hồn vào fic nhé. Bận bài này nghe khi đọc
nha. Baby Cry
Enjoy ~~
"Tôi đã từng có anh
Tôi đã từng hạnh phúc
Tôi đã từng yêu anh
Tôi cũng đã từng hi vọng..."
.
.
.
Một người bạn đã tâm sự với tôi về câu chuyện của bạn ấy.
Câu chuyện bắt đầu thế này...
Sooyoung và Kevin học
chung với nhau từ cấp hai. Nhưng giữa hai người chỉ là bạn học chung lớp, biết
mặt biết tên chứ chưa bao giờ thân thiết cả. Rồi 5 năm cấp hai cũng trôi qua.
Bước chân vào ngôi trường cấp ba tráng lệ. Rắc rối! Khó khăn! Gian khổ! Đang ở
phía trước. Dường như sắp đối mặt với sự thay đổi lớn của bản thân. Không ai
giống ai, và cũng không ai muốn giống ai: tự cao, tự ti, tự tin, ích kỉ, lạnh
lùng, hoà đồng, gan dạ, uyên bác, nông cạn,... Không cần phải lo nghĩ về việc
mình làm, không cần để ý đến mọi người nhìn mình ra sao... Muôn màu muôn vẻ thứ
gì cũng có.
Trở lại với Sooyoung
và Kevin. Do đã không còn là trẻ con nữa nên trong mỗi người đã có sự nhìn nhận
sâu sắc về cuộc sống thực tại về đối phương. Cho mãi đến năm hai giữa Sooyoung
và Kevin mới nảy sinh chút thân thiết. Nó phát triển nhanh chóng, chỉ vài tuần
sau cả hai đã đến với nhau.
- Youngie lại đây tớ
cho cái này! Nhắm mắt lại đi!
- Gì đây? Lại bày trò
nữa à?
- Mau nhắm lại đi!
- Được rồi, tớ nhắm là
được chứ gì!!
- Tớ đếm đến 5 thì mở
mắt ra nhá! 1..2..3..4....5. Ta da!!! Youngie à đồng ý nhé!!
Sooyoung vốn là một cô
gái không xinh không đẹp, học lực cũng ổn định không quá tệ nhưng Sooyoung lại
ghét nhất là hai chữ "cô đơn". Mô muốn 24/24 đều có người bên cạnh
cô, quan tâm, trò chuyện, chia sẻ, an ủi cô. Nếu cô thấy buồn thì tình cảm của cô
sẽ thay đổi ngay lập tức. Còn Kevin thì dành tình cảm cho Sooyoung cũng sâu sắc
lắm, nhưng khi biết Sooyoung hiểu rõ bản thân hơn là mình thì làm cho Kevin
thất vọng. Tình cảm của hai người lúc trầm lúc bổng, ngày nào cũng cãi vã, giận
dỗi.
- Cậu nói đi Kevin!
Chuyện này là thế nào? Tin nhắn này là của con quỷ cái nào? - Sooyoung tức tối
hét lên.
- Đã nói với cậu bao
nhiêu lần, đây là em gái tớ! Phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa.
- Rốt cuộc là cậu có
bao nhiêu đứa em gái? Lần nào cũng là em gái em gái, tớ chán lắm rồi.
- Tin hay không là tuỳ
cậu. - Cứ thế Kevin quay lưng bước đi.
Người ta nói rằng yêu
nhau lắm mới cắn nhau đâu nhưng sao với Sooyoung và Kevin thì không cảm nhận
được điều đó.
Cứ như thế tan vỡ rồi
lại lành, lành lại tan, sợi dây tình yêu của họ luôn căng cứng không chút đàn
hồi. Cho đến một ngày...dường như Sooyoung đã biết mình đang sai và cố gắng sữa
chữa lỗi lầm này. Cố gắng cứu vãn mối tình này vì cô biết rằng dù sao đi nữa
thì giữa cô và Kevin cũng đã trải qua bao nhiêu chuyện. Nhưng càng níu kéo thì
Kevin càng lạnh lùng với cô. Sooyoung chẳng thể cười cũng chẳng thể khóc. Mỗi
ngày cô nhìn anh, anh nhìn nơi khác. Mỗi lần cô cười, Anh lạnh lùng đi nơi
khác. Mỗi lần định bắt chuyện thì anh lại đang cười đùa với ai... Cứ thế cô đau
anh lạnh. Dù Kevin không nói nhưng cô biết anh đã không còn tình cảm gì với
mình nữa. Và rồi Sooyoung đã khóc,...khóc...khóc thật nhiều. Kevin lạnh, không
hỏi chỉ nhìn bằng ánh mắt sắt đá. Cô bỗng nhận ra bản thân mình thật ngốc. Ngày
xưa không trân trọng thì bây giờ mong chi được người trân trọng mình. Nước mắt
lại trào ra, kể cả đứa bận thân nhìn cô như vậy nó cũng không kiềm nỗi nước
mắt...vì cô...cô lại khóc...vì tình...vì bạn... Cuối cùng, trong giọt nước mắt
đang lăn cô nhìn anh và cầu mong anh nhìn cô, cười với cô lần nữa... Nhưng sao
khó quá. Gạt đi nước mắt, nuốt mọi sự đau khổ, những thứ đang giằng xé trái tim
cô... Chính bản thân cô đã biết được sự lựa chọn đúng đắn bây giờ. Có lẽ cô cần
thẳng thắn với anh và một chút yên tĩnh cho riêng mình.
Um... Có thể là trùng
hợp khi cô nói lời chia tay, anh đồng ý mà không do dự. Có lẽ đã chuẩn bị từ
trước rồi... Nói thì dễ nhưng làm dao khó thể điều khiển con tim bằng lí trí
được chứ? Những cái liếc nhìn, những ánh mắt quan tâm của Sooyoung dành cho Kevin
vẫn còn, chỉ có điều là ngày một đau hơn. Cô sợ, cô không dám...nói rằng cô vẫn
còn yêu anh.
Bỗng một ngày cô bắt
gặp anh đang an ủi một đứa bạn trong lớp khi nó có chuyện buồn, điều này Kevin
chưa bao giờ làm với cô. Tim Sooyoung bỗng thắt lại, ngay lúc này đây cô muốn
khóc, không phải vì ghen tị mà là vì thất vọng. Tại sao? Tại sao ngày trước khi
vẫn còn là của nhau cô đã khóc rất nhiều nhưng Kevin chẳng chút lo lắng, chẳng
chút bận tâm? Còn đây chỉ là một người bạn bình thường thế tại sao anh lại có thể
an ủi... cô không hiểu cô không hiểu...
Sooyoung cảm thấy chán
nản hơn khi Kevin chẳng hiểu điều đó. Anh nhìn cô, cô nhìn anh trong sự thất
vọng tràn trề. Không thể, cô không thể mất anh, cô phải giữ Kevin lại...phải
thay đổi thôi, cô phải thay đổi bản thân mình, cô đã nhận ra mình phải làm gì
rồi.
Lớp học trống trải chỉ
có Sooyoung và Kevin.
- Xin lỗi cậu, tớ biết
sai rồi, cho tớ một cơ hội nữa nhé.
- Sooyoung à....
- Tớ biết thời gian
qua cậu cũng chẳng vui vẻ gì, cứ cho chúng ta một cơ hội đi, nếu như kết quả
vẫn là như vậy thì lúc đó kết thúc cũng đâu muộn.
Kevin nhìn thật sâu
vào mắt Sooyoung.
- Um, được thôi!
.
.
.
Đã đồng ý quay lại
nhưng giữa hai người vẫn như thế vẫn là thứ tình cảm nhạt nhẽo. Không ngọt,
không đắng, không cay nhưng đối với Sooyoung nó là sự chua xót. Vẫn gặp nhau
tại hàng rẻ quạt trong công viên, vẫn quán cay ven đường, vẫn là con người đó
nhưng sao lạ quá...không còn ấm áp mà lạnh đến thấu xương...
Ba ngày nữa là sinh
nhật Sooyoung. Cô trong đợi ngày này lắm, không phải vì được thêm một tuổi mà
vì cô đang mong ước quà sinh nhật từ Kevin. Dường như niềm hi vọng làm cô vui
hơn, cô cười nhiều hơn,nhân mật với Kevin hơn.
Cuối cùng ngày đó cũng
đến, một đứa bạn cô từng giúp đỡ nó nhiều, nó tặng cô mống quá và lời chúc mừng
sinh nhật vui vẻ. Cô cười hạnh phúc. Hạnh phúc vì không phải nhận được quá mà
hạnh phúc vì đứa bạn Bình thường cũng tặng quà cho cô huống chi Kevin là bạn
trai cô. Cô trông chờ trong nụ cười hạnh phúc.
Bước vào lớp đứa nào
cũng chúc cố sinh nhật vui vẻ. Lời chúc chân thật có, trêu đùa có. Nhưng cô
không trách không quan tâm cô chỉ nhìn thẳng vào anh. Tiết 1, tiết 2 rồi tiết 3
cũng trôi qua. Cô thấy hơi nản lòng, chỉ còn hai tiết nữa thôi là cô và Kevin
không gặp nhau. Cô gắng nhìn Kevin với ánh mắt thúc giục nhưng anh không nhận
ra điều đó. Đồng hồ xoay đều chỉ còn vài tiết nữa là tan trường, cô thấy hơi
không vui. Sooyoung lại nhìn Kevin, giờ cô không muốn gì ngoài từ chúc mừng
sinh nhật từ Kevin... Đếm từng giây rồi tiếng chuông báo tan trường cũng vang
lên, Kevin về cùng lũ bạn, Sooyoung cũng về không có gì dù là một câu nói...
.
.
.
Thời gian trôi, ngày
vanlentine đã đến. Ngày mơ ước của những cặp tình nhân đang yêu, của những cái
thổ lộ e thẹn. Ngày mà Sooyoung, cô quyết định sẽ hâm nóng tình cảm của mình và
Kevin. Nghĩ đến đây, Sooyoung nhanh chóng ra cửa hàng mua một ít đồ cần thiết.
Hì hục gần hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng tấm thiệp cũng đã hoàn thành. Cô háo
hức để được đưa cho Kevin. Nhấc điện thoại lên bấm số của Kevin, Sooyoung hẹn
gặp tại hàng rẻ quạt. Diện một chiếc váy nữ tính và dịu dàng, Sooyoung hồi hộp
đến điểm hẹn. Chờ đợi 5 phút, 10 phút rồi hơn 30 phút đã trôi qua chẳng thấy
bóng dáng Kevin đâu, Sooyoung gọi điện trong tâm trạng lo lắng.
- Cậu, đang ở đâu đấy?
Sao không đến?
- Kevin ra ngoài rồi
cháu.
- Ơ, cậu đấy đi đâu
vậy ạ?
- À con mèo của nó bị
cúm nên nó đưa đi bác sĩ rồi.
Gì chứ anh xem trọng
con mèo hơn cả buổi hẹn với cô, mà lại ngay lễ tình nhân. Anh thật sự chẳng còn
chút tình cảm nào với cô sao? Sooyoung nhìn tấm thiệp cô đã bỏ công làm. Cô
muốn xé nát nó nhưng cô không thể...
Cô hiểu rồi, cô hiểu
hết rồi, cô chẳng là gì đối với anh nữa. Từng bước chân là lại có từng giọt
nước mắt rơi xuống. Cô đã khóc rất nhiều bất chấp người ta nhìn cô ra sao. Cứ
thế từng bước từng bước cô bước đi vô hồn... Nhìn vào tấm kính trên đường,
buông tấm thiệp cô đưa tay chạm vào gương mặt mình, lau đi những giọt nước mắt.
Rồi cô khẽ mỉm cười...
The End.