Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

[OneShot] [T] Love you [Changmin – Sooyoung]




* Title: Love you
* Author: NewS Bum
* Disclamer: Họ không thuộc về tôi, họ là của nhau. Nhưng số phận của họ trong fic là thuộc về con au. Viết fic nhằm mục đích phi lợi nhuận. Tất cả xuất phát từ tình yêu của con au dành cho họ.
* Ratting: T (chỉ có thể là T)
* Category: Pink
* Pairing: ChangSoo
* Warning: Hoan nghênh tất cả mọi người, đặc biệt là ChangSoo Shipper, ai anti couple này hay không thích xin mời click back.
* Note: - Vì là shot nên tình tiết có hơi nhanh một chút.
- Các bạn muốn đem fic đi thì nhớ pm mình trước nhé. (mặc dù mình biết fic mình không hay,  nhưng mong các bạn share nó)
- Văn chương không được lưu loát có gì thì cứ chém mạnh tay hộ mình nhé!
* Startus: On going (complete now)
* Summary: “Youngie ah~”
Enjoy~~
Tôi – Choi Soo Young, học sinh năm nhất của SM High School. Một cô nàng khá là bình thường. Mọi người hay gọi tôi là “Sò Hâm”, bởi vì tôi hơi hâm một tí. Sinh ra trong một gia đình nhà nông nên mọi việc ở nhà tôi thích nghi từ nhỏ. Ba mẹ chỉ có mình tôi cho nên mọi người kì vọng ở tôi rất nhiều. Nhưng tôi thì y như một thằng con trai vậy, lúc mới vào trường ai cũng tưởng tôi là con trai. Ngoại hình của tôi nhìn vào mà không hiểu lầm mới lạ: tóc ngắn, dáng cao, ba lô bụi, mũ lưỡi trai và một đôi giày thể thao. Mẹ cứ mắng tôi hoài chứ gì, nhưng tôi không như mấy đứa con gái khác. Không thích những thứ mà đáng lẽ ra là phải thích. Tôi cực kì dị ứng với mấy đứa thuộc dạng tiểu thư hay iểu điệu thục nữ quá.
Sở trường của tôi là dance cho nên khi vào trường là tôi mò đến Dance Club đăng kí ngay. Thật hạnh phúc khi được chọn vào đội nhảy chính thức.
.
.
.
Đang đứng trước gương trong phòng nhắm mắt tận hưởng điệu nhạc ưa thích của mình, đột nhiên….bị tắt đi, quay lại định bụng là sẽ cho cái tên nào cả gan một trận nhưng...
- Unnie, sao lại tắt nhạc của em?
- Leader gọi tập trung kìa. – Đây người tắt nhạc của tôi, Kim Tae Yeon, vị tiền bối tôi yêu nhất.
- Mo? Chiều nay cơ mà, sao lại đổi thành buổi sáng rồi?
- Chị cũng có biết đâu, thôi mau đi đi trễ là không có chỗ ngồi đấy.
- Nae, arasoh.
 ----------------
Tại phòng tập…
- Chào mọi người! Buổi sáng thế nào? – Tên đang đứng phát biều là leader kính yêu của chúng tôi Jung Yun Ho, leader là một tài năng hiếm có.
- Fine! – Cả phòng đồng thanh
- Hôm nay chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới, một người vô cùng handsome, cậu ấy là Shim Chang Min vừa chuyển đến trường của chúng ta hôm nay, cậu ấy học năm hai. Mọi người chào hỏi đi. Changmin à, vào đây.
Hắn đứng đó từ trước, hắn vừa bước vào là cả đám con gái hét toán cả lên.
- Xin chào, mong mọi người giúp đỡ!
-Oppa, anh đẹp trai quá!....
- Cool quá đi mất!....
“Xí, nhìn thì dáng vẻ ngoài okie, giọng nói okie, nói chung là tạm ổn. Nhưng mình thấy chả có gì đặc biệt đâu mà mấy đứa con gái hét lên thế chứ?”
------------------------
Kể từ khi hắn gia nhập cũng được hơn 3 tháng, ngày nào cũng có mấy đức con gái đến nhìn hắn. Chúng tôi chả tập tành gì được. Mà cái tên này cũng đào hoa thiệt, quà gửi đến cho hắn hầu như là mỗi ngày, nào quà nào thư để đầy cả phòng…
Hôm nay là ngày nghỉ, đa số mọi người về nhà, chỉ có một vài “mọt sách” ở lại thôi. Tôi thì không muốn về chút nào. Một phần nhà xa, một phần là hiếm khi được sở hữu phòng tập. Tung tăng đến phòng tập, nhưng, mọi kế hoạch của tôi đầu tan vỡ hết…
“Là hắn, tại sao hắn lại ở đây chứ? Thật là bực mình!”
- Yah! Sao anh lại ở đây?
- Oh, Sooyoung em cũng không về nhà à?
- Anh làm ơn trả lời câu hỏi của tôi đi, với lại đừng có đưa cái mặt đó ra nói chuyện với tôi được không? Anh tưởng anh đẹp lắm sao? – Nói rồi tôi bỏ mặt hắn sang một bên ngồi xuống cái ghế mang giày, nhưng hắn vẫn lãng vãng trước mặt tôi.
- Nè, nè, anh hơn em 2 tuổi đấy nhá. Nói chuyện với người lớn phải có kính ngữ đàng hoàng chứ!
- Không thích, tại sao lại phải dùng kính ngữ với loại người như anh? Nếu như anh không tập thì làm ơn tránh sang một bên, đừng có đứng trước mặt tôi nữa.
- Sao em lại ghét anh đến thế chứ? Anh có làm gì không vừa lòng em à?
- Bởi vì tôi không thích anh, đơn giản thế thôi! – Tôi bước đi nhưng trớ trêu thay cái ghế quỷ quái. Nó đã làm tôi ngã…- Aaaaaaaaaaaaa….
“Một đống quà rơi xuống và hạ bệ lên người. Nhưng sao lại không có cảm giác đau nhỉ? – Mở mắt ra – Là hắn, hắn đã đỡ cho mình ư?”
- Anh làm gì thế? – Tôi dung hết sức lực của mình đẩy hắn ra.
- Em không sao chứ?
- Tôi không sao… Tay anh chảy máu rồi kìa!
- Vết xước nhỏ thôi, không sao đâu!
- Như vầy mà nói không sao, đưa tay đây. Anh thật là, ai bảo anh làm thế?
“…”
- Yah, anh có nghe tôi nói không đấy? Mặt tôi dính gì hay sao mà anh nhìn hoài vậy?
- Oh, ừ… à đống này phải làm sao đây?
- Sắp xếp lại chứ sao? Hỏi thừa!
-----------------------------------
- Cuối cùng cũng xong!!!! Đói bụng quá! Sooyoung, đi ăn chung nhé, anh mời.
- Được thôi nếu anh muốn!
- Đi thôi, anh biết quán này ngon lắm
Thế là tôi ăn cùng hắn ở một quán cũng không tồi, thức ăn ngon tuyệt, khung cảnh cũng rất tốt, phục vụ tận tình.
- Ủa, em cũng không ăn dưa chuột được à? – Hắn hỏi tôi khi thấy tôi ngắp mấy miếng dưa ra.
- Thì sao? Chết người à?
- Anh cũng không ăn dưa chuột được. Chúng ta giống nhau nhỉ?
“Hắn cười, một nụ cười thật đẹp, biết hắn bấy lâu nhưng mình không để ý rằng nụ cười của hắn lại toả nắng như thế. Aish… mình bị sao vậy nè tim…tim mình sao đập mạnh thế”
- Sooyoung em đang nghĩ gì vậy?
- Không…không có gì, ăn xong rồi về thôi.
- Còn sớm mà gấp gì, hôm nay ngày nghỉ, tụi mình đi chơi đi, anh biết mấy chỗ hay lắm!
“Nói rồi hắn nắm tay tôi chạy đi. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có người nắm tay tôi chạy một cách ấm áp đến thế. Chẳng lẽ mình thích hắn rồi sao?”
--------------------------------
Mấy ngày sau… tại thư viện…
- Ơ, chào em Sooyoung! – Hắn đột nhiên ngồi xuống trước mặt, khi tôi đang ngồi đọc dang dở quyển sách. Chưa định hình được hắn lại tiếp tục ra một tràng. – Không ngờ lại gặp em ở đây, em đến lâu chưa? Em cũng thích đọc quyển này à? Anh cũng vậy! Tụi mình nhiều điểm chung quá há! “blabla”
- YAH! – Tôi đứng thẳng dậy hét lớn – Anh có im ngay không? Anh không nói đâu có ai nói anh câm! – Nhận định được mình đang là tâm điểm chú ý của mọi người, tôi vội vã cúi đầu xin lỗi và thu dọn đồ đạc và ném cho hắn cái nhìn bật lửa – Được rồi, anh thích chứ gì, đây, đọc cho đã đi nhé. – Thảy vào người hắn cuốn sách rồi bỏ đi một mạch.
Tại hành lang…. Changmin chạy theo sau Sooyoung.
- Choi Soo Young, em đến phòng tập à? Đi chung đi!
- Anh có nhất thiết là gọi cả họ lẫn tên của tôi không?
- Vậy gọi là Youngie nhá?
- Aish, jinjoe…!!!!!! (aish, thật là…!!!!!)
- Wae o? (sao thế?)  Đi chung đi! Đợi anh với, em uống cà phê không anh mời.
- Không, cám ơn.
“Cái tên này thật là quá đáng, mấy ngày nay cứ  theo mình từ hành lang, đến phòng tập thì đeo không rời, bây giờ còn theo mình ra công viên này làm gì không biết! Muốn tìm cơ hội phá mình hay gì đây? Thật là bực mình!”
- Yah! Sao cứ theo tôi mãi thế? – Tôi quay lại quát vào mặt hắn.
- Anh cũng muốn ra công viên mà, anh đâu có đi theo em!
- Mệt anh thật đấy!
Mặc kệ hắn tôi cứ đi, nhưng sao tôi đi bên trái, hắn cũng đi bên trái, tôi đi bên phải hắn cũng đi bên phải. Quay đầu lại nhìn thì hắn lãng chỗ khác, rồi lại đi theo. Không hiểu nổi cái tên này. Đeo tai phone và bật bài hát ưa thích của mình… Nhưng đột nhiên một người va vào người tôi và cà phê của người ấy cũng “va” vào.
- Con bé này đi không nhìn đường à?
- Tôi là người hỏi mới đúng đó, đi đụng người khác mà còn la làng nữa à? Không xin lỗi nữa chứ?
- Ơ, con bé này láo thật! Mày tưởng mày là ai mà tao phãi xin lỗi? – Tên đó giơ cao tay hình như là sắp cho tôi một trận.
“Ôi, chết rồi!”
- Dừng tay lại!
“Giọng nói này…”
- Anh là người có lỗi trước mau xin lỗi em ấy đi!
- Anh làm gì thế? Đây__
- Đừng lo, để anh giải quyết! – Hắn quay sang tên côn đồ đó – Anh hãy mau xin lỗi đi!
- Mày là thằng nào? Xen vào làm gì? Nếu không muốn ăn đòn thì tránh ra.
- Chưa biết ai cho ai ăn đòn!
- Thằng này gan thật. Mày chán sống rồi.
“#$%#!!^&**(*))&!@”(Hàng loạt âm thanh diễn ra. Cuối cùng thì kết quả cũng có.)
- Khôn hồn thì mau xin lỗi rồi biến đi. – Hắn phủi phủi cái áo của mình.
- Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của tôi. – Tên côn đồ đó ôm mặt chạy mất.
- Youngie, xong hết rồi!
- À, ờ, anh không sao chứ, nó chảy máu rồi kìa.
- Oh, ngoài da thôi, không sao đâu.
- Ngồi xuống đây, để tôi đi mua thuốc. – Đẩy hắn ngồi xuống ghế đá gần đó.
- Khoan, mặc áo của anh vào đi, áo em dơ hết rồi. – Hắn khoác cái áo lên người tôi.

.
.
.
10 phút sau…. Sooyoung trở lại, Changmin đang ngồi viết gì đó vào cuốn sổ màu đỏ của mình.
- Yah, anh đang làm cái gì đó? – Tôi ngồi xuống cạnh hắn.
- Không có gì, không có gì đâu! Em đừng để ý! – Hắn vội dấu cuốn sổ đi.
- Đưa cái mặt đây. Thiệt tình ai mượn anh ra mặt? Bày đặt đánh nhau nữa!
- Chứ không lẽ để em bị tên đó ăn hiếp à?
- Ngồi im đi, đừng nói chuyện, thuốc vào miệng anh hết bây giờ!
.
.
.
- Youngie này, anh có chuyện này muốn nói.
- Tôi với anh thân thiết lắm sao? Chuyện gì, nói đi.
- Chỉ là… chỉ là…
- Chỉ là sao? Mau nói đi chứ, cứ úp úp mở mở hoài ai mà biết anh nói gì!
Hắn bất ngờ xoay người tôi lại đối diện với hắn… Ngay khoảnh khắc đó tim tôi đập rất nhanh chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại như thế. Lúc này, nhìn thắng vào mắt hắn có một cái gì đó rất cuốn hút, chỉ muốn nhìn mãi…
- Em, em đi ăn tối với anh nhé! – Câu nói của hắn mang tôi trở về thực tại.
- À, được thôi.
- Em hứa rồi là phải giữ lời đó, cuối tuần này sáu giờ anh đợi em ở đây nhé! Giờ anh có việc rồi, gặp em sau! Tạm biệt Youngie yêu dấu của anh.
- Ờ ờ… Omo! Mình vừa nói gì thế, aish sao lại có thể nhận lời hắn ta chứ? Thật là… mà kệ hắn mời mà không đi thì cũng hơi tiếc. Dù sao mình cũng rảnh vào hôm đó mà.
-----------------------------
Ngày cuối tuần… Tại phòng tập Club Dance 4.00pm…
Mọi người đang hăng say tập luyện với điệu nhạc sôi động. Không khí trong phòng càng lúc càng nóng hơn.
Wake up in the morning feeling like P Diddy(Hey, what up girl?)Grab my glasses, I'm out the door, I'm gonna hit this city(Let's go)Before I leave, brush my teeth with a bottle of Jack'Cause when I leave for the night, I ain't coming back
I'm talking pedicure on our toes, toesTrying on all our clothes, clothesBoys blowing up our phones, phonesDrop-topping, playing our favorite CDsPulling up to the partiesTrying to get a little bit tipsy
Don't stop, make it popDJ, blow my speakers upTonight, I'mma fight'Til we see the sunlightTick tock on the clockBut the party don't stop, no
Don't stop, make it popDJ, blow my speakers upTonight, I'mma fight'Til we see the sunlightTick tock, on the clockBut the party don't stop, no...
(Tik Tok – Ke$ha)
- Xong mọi người vất vả rồi! Tạm dừng tại đây, gặp mọi người ngày mai nhé.
- YEAH!!!
Changmin lại gần Sooyoung (một lần nữa).
- Youngie~
- Tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới thôi gọi tôi như thế đây?
- Arasoh, arasoh. Hôm nay em đừng quên buổi hẹn của chúng ta đó. – Hắn nháy mắt với tôi.
- Anh yên tâm, tôi không quên đâu!
- Vậy nhớ đến đúng giờ đó, không gặp không về.
Hắn vừa chạy đi thì Taeyeon-unnie tiến lại gần với vẻ mặt thắc mắc hỏi tôi một câu mà không tài nào đỡ được.
- Em và Changmin hẹn hò à, Youngie?
- Unnie, chị đang nói gì vậy? Em và hắn làm gì có chuyện hẹn hò chứ! Chỉ là hắn muốn mời em ăn tối thôi.
- Em có thể từ chối mà. Chẳng lẽ em thích cậu ta?
- Đời nào có chuyện đó chứ unnie? Không thể nào đâu.
- Có thể ấy chứ! Nếu không thì sao em lại nhận lời cậu ta?
- Unnie à, được đi ăn mà không cần trả tiền, đến cả người ngốc cũng nhận lời mà huống chi là em.
- Đừng có biện minh nữa, time m đập mạnh và nhanh khi ở cùng cậu ta. Đó là triệu chứng khi thích một người đấy nhóc con ạ. Kinh nghiệm của chị giàu hơn em biết đấy, tin chị đi. Thôi lo chuẩn bị đi, nhớ mặc bộ nữ tính một chút. Vui vẻ nhá!
“Unnie nói gì lạ thế nhỉ? Mình làm sao thích hắn ta được, có cho mình 9 triệu bảng Anh mình cũng không thèm.”
.
.
.
6.00pm…tại công viên…
Không hiểu sao tối nay tôi lại nghe lời của unnie mà mặc một bộ nữ tính hơn thường ngày. Thật là ngại chết đi được, không quen tí nào. Hắn đến sớm thế nhỉ.
- Ừm…ứm – Tôi tiến lại gần hắn giọng vài cái.
- Ơ, Youngie, em đến rồi à… Woa, hôm nay nhìn em xinh thật đấy, nhìn nữ tính hẳn ra.
- Cái… cái này là tại đồ chưa khô nên_
- Anh hiểu mà. Đi thôi, em muốn ăn gì?
- Gì cũng được. Anh mời mà.
------------------------------
Ăn tối xong, chúng tôi tản bộ vài vòng trước khi về kí túc xá. Lúc này tim tôi lại đập nhanh và mạnh nữa rồi. Có khi nào đúng như unnie nói, tôi thích hắn thật không? Nhưng cho dù có thích hắn thì cũng chưa chắc hắn có tình cảm với mình.
- Youngie, em ăn kem không?
- Cũng được.
- Em ngồi đây đợi anh một lát nhé, giữ hộ anh cái ba lô.
- Đi mau đi.
Vừa đặt cái ba lô xuống thì cuốn sổ màu đỏ rơi ra. “Mình có nên mở ra xem không nhỉ? Không được, Choi Soo Young mày không được làm thế. Nhưng nếu mở ra xem một chút cũng có sao đâu” Nghĩ là làm tôi nhặt cuốn sổ lên “Chang Min’s Diary”
Ngày…tháng…năm…
…Hôm nay lần đầu tiên gặp em. Em y như một thằng con trai vậy. Rất muốn chào hỏi em nhưng sao em chẳng thèm để ý gì tới mình thế này? Chẳng lẽ mình không phải là mẫu người của em ấy? Không sao mình không bỏ cuộc…
…Tìm hiểu về em thật khó, em chả thèm nói chuyện với mình. Làm sao có thể thân thiết với Sooyoung được đây? Lại cáng khó hơn khi nghe nói là em ấy không có thiện cảm với người đẹp trai. Ôi chết rồi mình thuộc loại đó, ông trời ơi sao ông lại cho con nhan sắc tuyệt hảo chi để giờ con phải khổ thế này…
.
.
.
Ngày…tháng…năm…
…Hơn một tháng rồi sao em vẫn như thế nhỉ? Hình như càng ngày càng ghét mình thì phải. Haizz phải cố gắng hơn thôi…
.
.
.
…Gương mặt của em rất đẹp, nhìn từ mọi góc độ, góc nào cũng xinh cả. Hehe cuối cùng cũng rủ em đi ăn với mình, thì ra em cũng ăn nhiều và không ăn được dưa chuột như mình. Phải nghi nhớ điều này, không được quên Shim Chang Min, à lúc ăn hình như em đã nhìn mình cười, em đã xiêu lòng rồi, thừa thắng lôi em đi chơi luôn một thể. Hôm nay thật hạnh phúc…

…Đi theo em đúng là vui thật, biết hầu như tất cả mọi việc em thích và ghét. Chắc là em rất khó chịu khi tôi đi theo như thế. nhưng biết làm sao khi em không chịu thân với tôi. Em không cho gọi là “Youngie” thì tôi càng phải gọi. Youngie, youngie sao mình có thể gọi mãi cái tên này mà không chán nhỉ? Có phải vì mình đã yêu em rồi không?...

…Hôm nay lần đầu mình thấy em quan tâm đến mình, nhìn thẳng vào mặt em mình định tỏ tình luôn nhưng không được, umma muốn mình sang Anh với bà ấy, nhỡ làm em khổ hơn thì sao. Haizz, cuối tuần này là phải bay rồi, mình sẽ nhớ em ấy lắm…
.
.
.
…Ngày mai là đến ngày hẹn của mình và em ấy. Hồi hộp quá, không biết là phải mặc gì đây. Đi suốt mấy cái shop mà lựa được mỗi cái áo. Không biết em mặc gì trong lần hẹn “hò” này ta? Chắc là váy, không thể nào em ấy làm gì thích váy chứ. Thôi kệ mặc gì thì nhìn Youngie cũng rất cute. Nhất đinh mình phải nói cho em ấy biết tình cảm của mình mới được, cho dù em có đống ý hay không thì cũng phải nói, Changmin 5ting~~…
- Youngie~ kem tới rồ_
Tôi ngước mặt lên nhìn hắn, sao mũi tôi cay cay thế này. Tôi đã thích hắn thật rồi ư?
- Em đọc…hết rồi hả? – Hắn lắp bắp.
- Anh, anh đúng là… - Tôi chạy đến ôm chầm lấy hắn, chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế nữa.
- Youngie ah.
- Anh quá đáng lắm, sao không chịu nói sớm chứ? – Tôi đánh vào ngực hắn. – Tại sao anh làm cho em thích anh rồi anh lại phải đi chứ?
- Anh, anh xin lỗi… Youngie, em sẽ đợi anh chứ? Chỉ 4 năm thôi. Được chứ?
- Vâng.
- Không được có người khác đâu đấy. Phải liên lạc thường xuyên với anh. Rõ chưa?
- Em biết mà.
- Hứa nào – Hắn giơ ngón tay út ra, tôi cũng vậy – Đóng dấu – đột nhiên hắn hôn vào má của tôi làm cho nó đỏ như hai trái cà chua chín mọng.
- Anh đúng là đồ đáng ghét!
- À anh có cái này cho em! – Hắn lấy ra hai chiếc nhẫn – Đây, của anh là Youngie còn em là Minne. Cho dù thế nào cũng không được tháo nhẫn ra.
- Uhm.
Tôi và hắn là của nhau hôm nay, ngày mai, và cả sau này vẫn là của nhau.
Em yêu anh, Shim Chang Min…
- Youngie, hay là em sang Anh cùng anh nhé?
- Anh nghĩ sao vậy? Pama của em ai lo?
- Ờ há ba mẹ vợ thì sao nhỉ?
- Ai nói là sẽ lấy anh mà ba mẹ vợ chứ?
- Thì em chứ ai, vợ yêu~~~~
- Anh đứng lại mau, em bắt được anh là chết với em….
END
 Hình ảnh bài viết thuộc sở hữu của NewS

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét