Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

[Series Drabble] [K] At the moment. You and I [ Sooyoung - Kris - Luhan - Onew - Key]

Part 2 - Thank you - SooHan








A/N:  Fic lấy ý tưởng từ câu chuyện ngắn: ' Niềm tin hai mươi ngàn đồng' trong quyển Mỗi người là một kho tàng của Mai Phương Uyên. Nên đọc có thấy giống cũng đừng trách.
Xưng hô trong fic thế này: Mình và Bạn (xài kính ngữ); Cậu và Tớ (không xài kính ngữ).



Đó là một buổi trưa đầy nắng. Sooyoung trên đường từ siêu thị về nhà và đang đứng dưới cột đèn giao thông chờ đèn xanh để sang đường. Mồ hôi chảy nhồn nhột dau lưng áo. Nó nhấp nhỏm, đợi đèn chuyển màu rồi đi.

" Này, bạn gì ơi..."

Có tiếng gọi làm nó phải quay đầu lại. Đối diện nó là một cậu trai. Ba lô xanh, áo màu be, quần sẫm màu. Trông cậu ta có vẻ lúng túng.

" Mình nhờ bạn cái này một chút được không?"

" Ừ..."

Nó đáp lại, tự hỏi vì sao mà cậu ta lại túng lúng đến thế. Một lúc lâu cậu trai mới nói được thật rành rọt.

" Mình đi dạy thêm gần đây mà mình lại quên mang theo ví. Bạn có thể...cho mình mượn một ít tiền để đi xe bus không?

Thì ra chuyện là vậy. Xem kìa, cái kiểu kia mà không có xu nào trong túi thì hơi vô lí. Nó nghiêng đầu quan sát cậu trai kia, những giọt mồ hôi chảy hai vầng thái dương rồi nó nhẹ nhàng rút ví ra và hỏi.

" Bạn về đâu? Đi tuyến nào?"

" Mình đến Happy Coffee làm thêm, tuyến 102 bạn ạ!"

Trong ví nó chỉ còn đúng một tờ một nghìn won.  Nó ngần ngại, rồi quả quyết đưa cho cậu ta.

" Đây, bạn cầm lấy đi. Đi đường cẩn thận nhé"

Cậu trai mỉm cười, định đi, bỗng quay lại.

" À, mình là Luhan, còn bạn?"

" Sooyoung."

" Vậy khi nào Sooyoung rãnh thì đến Happy Coffee nhé!"

" Để bạn trả nợ mình à?"

" Ừ thì... Để mình mời cậu cà phê, mượn tiền con gái thế này ngại quá!"

Nó nhoẻn miệng cười và gật đầu. Xe bus đến và cậu trai tên Luhan đó rời đi. Ngồi lên xe rồi mà cậu ta vẫn còn vẫy tay chào nó.
.
.
.
Hai ngày sau, nó có việc và đi ngang tiệm cà phê đó. Chợt nhớ đến chuyện lần trước nó đứng ở ngoài và lưỡng lự không biết có nên vào hay không. Nhìn qua khung cửa kính nó thấy cậu ta. Trong bộ đồng phục màu nâu làm nổi bật làn da trắng, thật đẹp và vô thức nó đứng đó ngắm cậu trai một lúc lâu. Rồi chợt ánh mắt của nó và cậu chạm nhau, nó mở to mắt quay mặt đi chỗ khác. Về phần cậu trai, thấy nó liền chạy ra ngoài.

" Sooyoung đến rồi sao không vào trong?"

" À, mình..."

Chưa để nó nói hết câu thì cậu ta nắm tay nó kéo vào trong.

" Đợi mình xíu nhé, sẽ có cà phê ngay thôi"

Cậu ta nói và lại mỉm cười. Nó ngồi ở một góc khá đẹp, đảo mắt nó nhìn xung quanh, cách bày trí thật là dễ thương cuốn nó vào.

" Của bạn đây! Mình tưởng bạn không đến luôn ấy chứ."

" Oh, thật ra mình cũng quên mất. Hôm nay có việc đi ngang qua đây mình mới nhớ đấy, thế này có làm phiền bạn làm việc không?"

" Không sao đâu, bạn cứ thoải mái đi."

Cậu trai nói và lại cười. Bây giờ nó mới để ý rằng khi cậu ta cười nhìn rất đẹp. Và rồi thịch một cái, tim nó hẫng một nhịp.

" Bạn làm ở đây lâu chưa?"

Câu nói vụng về để bắt đầu câu chuyện nhưng đủ để câu chuyện dài ngoằn của nó bắt đầu.

Vài tuần sau nó và cậu thân nhau.

Vài tháng sau nó và cậu đi đâu cũng dính lấy nhau.

Vài năm sau nó và cậu hưởng tuần trăng mật ngọt ngào bên nhau.
.
.
.

"Cám ơn nhé người thanh niên lạ mặt. Cám ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tớ."
.
.
.
Trên bãi biển Bali lãng mạn vô vàn... Nó tựa đầu vào vai cậu ngắm cảnh hoàng hôn.

- Hình như vẫn còn thiếu thiếu cái gì thì phải!

- Chuyện gì vậy?

- Một nghìn won, anh chưa trả em một nghìn won...

- Chẳng phải anh trả bằng ly cà phê rồi sao?

- Nè ly đó có 800 thôi nha!! Trả em 200!!

- What??????







Chờ đó part sau sẽ lãng mạn hơn ~~~~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét